”TÔI BIẾT BỐ RẤT TỰ HÀO VỀ TÔI, DÙ ÔNG CHƯA TỪNG NÓI RA ĐIỀU ĐÓ…”
- Người viết: Trung lúc
- Chân Dung
- - 0 Bình luận
Nhũng chia sẻ đẫm nước mắt của Oleksandr Usyk về tuổi thơ, và về bố của anh - người đã qua đời chỉ vài ngày sau khi Usyk giành HCV Olympic .
"Tôi sinh ra ở Simferopol và sống ở đó cho đến khi tôi lên sáu tuổi. Sau đó, gia đình tôi chuyển đến Chernihiv – nơi mẹ tôi sinh ra. Ở đây, tôi bắt đầu chơi bóng đá. Gia đình tôi có chuồng ngựa, và tôi phụ việc ở đó khi rảnh. Khi tôi học lớp hai, tôi bị viêm phổi nặng – bệnh rất nghiêm trọng, bác sĩ còn sợ tôi không qua khỏi. Cơn bệnh kéo dài một năm – tôi phải nằm viện hai tháng rồi lại về nhà hai tuần, hoặc một tháng nằm viện rồi một tuần ở nhà – cứ như vậy.
Gia đình Usyk
Bà tôi thường đưa tôi đi nhà thờ. Tôi thích xem các buổi lễ cũng rất thích mùi hương trầm. Tôi dần tìm hiểu sâu hơn về nhà thờ – tôi không thấy lạ khi cầu nguyện một mình, vì gia đình tôi không quá sùng đạo và không thường xuyên đi nhà thờ. Tôi cũng bắt đầu tập hít đất, squats và chạy – đó là cách hành trình thể thao của tôi bắt đầu, vì trong làng chúng tôi chẳng có gì ngoài bóng đá. Tôi cũng nâng cao sức chịu đựng bằng cách dội nước lạnh lên người.
Khi chúng tôi trở lại Crimea vào năm 2002, tôi bắt đầu chơi cho một đội bóng chuyên nghiệp. Tôi chơi cho đội bóng đó cho đến khi bố tôi qua đời – ông là người luôn động viên tôi và thúc tôi tập luyện, học hành. Ông có ý nghĩa rất lớn đối với tôi, ông dạy tôi những điều quan trọng trong cuộc sống – gia đình, thể thao và giáo dục.
Usyk chơi bóng trong màu áo Polissya
"Bố bắt tôi phải có điểm từ C trở lên, nếu không thì hình phạt sẽ là một cái bạt tai. Ông rèn tôi trở thành một người đàn ông từ khi còn nhỏ,
Bố buộc tôi tự giặt tất và quần lót, dọn dẹp phòng, là quần áo. Ông ấy nói rằng nếu tôi không học được những điều này, nếu tôi không học được tính kỷ luật, thì tôi sẽ không ther thành công trong cuộc sống.
"Ông ấy nói: 'Cách một người đàn ông cư xử trong cuộc sống, đằng sau vô lăng và trước mặt phụ nữ sẽ thể hiện bản chất thực sự của anh ta. Nếu anh ta không thể tự lo cho mình, nếu anh ta bẩn thỉu, lôi thôi, và không biết xử sự với phụ nữ, thì anh ta không phải là một người đàn ông thật sự'.
Ông là một người lính – mẹ tôi như phát điên khi ông dạy tôi cách chiến đấu bằng dao! Bà ấy hét lên ‘nó sẽ trở thành tội phạm mất thôi – anh đang làm gì thế?’
Bố tôi đáp: ‘anh dạy nó, để con dao trong tay nó sẽ không bao giờ làm hại ai. Con dao này sẽ chỉ được rút ra khi cần bảo vệ người khác.”
Cha mẹ Usyk
Bố tôi là người hùng của tôi – tôi thường xuyên nghĩ về ông và rất nhớ ông. Ông bị ốm khi tôi thi đấu tại Olympic London 2012 – tôi đang chuẩn bị cho trận chung kết tranh huy chương vàng, và chúng tôi không nói chuyện với nhau vài ngày. Khi tôi chiến thắng và về lại phòng khách sạn, ông gọi tôi – chúng tôi nói chuyện suốt một giờ. Đây là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện lâu như vậy qua điện thoại. Cảm giác như bố đang nói lời từ biệt với tôi vậy.
Usyk và tấm huy chương vàng Olympic 2012
Giờ thi ta có chết cũng mãn nguyện, con trai à.’
‘Chưa hết đâu bố, còn những chiếc đai chuyên nghiệp chờ ta chinh phục mà.’
Nhưng rồi, một vài ngày sau, mẹ tôi gọi điện lúc 2:30 sáng và thông báo rằng ông đã qua đời.
Tôi đã không kịp trở về để cho ông ấy thấy tấm huy chương vàng. Tôi chỉ có thể đặt huy chương vào tay ông trong quan tài - 'của bố đây’. Tôi biết ông đang ở trên đó, dõi theo tôi và tự hào về tôi.
Tôi biết bố rất tự hào về tôi, nhưng ông chưa bao giờ nói điều đó với tôi. Ông chưa bao giờ nói yêu tôi, nhưng tôi biết ông đã nói với bạn bè mình rằng ông yêu tôi nhiều ra sao. Ông là một người đàn ông Liên Xô cũ, noi người ta luôn cứng rắn và không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài. Tôi thì hơi khác một chút. Ngày nào, tôi cũng sẽ nói với các con mình rằng mình yêu chúng tới nhường nào, và rằng tôi sẽ cho chúng tất cả những gì chúng cần trên đời này.
Gia đình nhỏ của nhà vua hạng nặng
Viết bình luận
Bình luận